[Bác Chiến] Hẹn anh kiếp sau
  • Cậu bé trên xe lăn giật mình quay mặt lại, khuôn mặt trắng hồng, đầu đổi một chiêc mũ len lại có đôi má sữa trông rất dễ thương và có phần soái, nhưng điều khiến Tiêu Chiến có hơi ngẩn người ra một lúc lại là sợi dây oxi hai nhánh (thiết bị trợ thở oxi).
  • Đôi mắt màu hổ phách đượm buồn nhìn lại phía anh, cậu bé ấy không nói gì, cứ mãi nhìn người trước mặt hồi lâu cũng chịu cất tiếng "anh gọi em sao ?"
  • Giọng nói trong trẻo của cậu nhóc 5 tuổi đã làm Tiêu Chiến thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu " À, đúng rồi"
  • Tiêu Chiến:" Tại sao em lại ở đây một mình vậy ?"
  • "Em không muốn ở trong đó...đau lắm, em không muốn" Khuôn mặt dễ thương kia dẫn cuối xuống, ngay chốc đã đẫm hai hàng lệ.
  • Tiêu Chiến tiến đến gần lau nước mắt cho cậu nhóc, nhẹ nhàng nói:" Em là nam nhi...phải mạnh mẽ lên. Cố gắng chữa bệnh rồi sẽ được vui chơi cùng mọi người...có được không?"
  • "Em...em không có bạn"
  • Tiêu Chiến đưa tay đến trước mặt cậu bé, ngỏ ý muốn bắt tay :" Vậy...anh làm bạn em có được không"
  • " Được ạ" Cậu bạn nhỏ đưa bàn tay có chi chít mũi tiêm lên nắm lấy bàn tay đang trong khoảng không của anh.
  • "Vậy không được buồn nữa đấy...em phải mau chóng khỏe lại để chơi cùng anh" Tiêu Chiến đưa tay còn lại khẽ lau nước mắt cho cậu bé.
  • .
  • "Tiểu Kiệt...sao em lại ra đấy rồi" Một giọng nói được cất lên từ đằng sau.
  • Cậu bé kia nghe có người gọi, liền xoay người lại nhìn xem. Người đang tiến lại cũng chỉ là một cậu thiếu niên khoảng chừng 15 tuổi. Người đó vừa tiến lại gần, gật đầu khẽ chào Tiêu Chiến rồi đẩy cậu bạn nhỏ đi.
  • " Ca ca đẹp trai...ngày mai chúng ta gặp lại nha" Cậu bạn nhỏ dùng sức quay người lại, đưa tay chào tạm biệt anh.
  • Cả cơ thể anh khi đó cũng bỗng dưng mất kiểm soát mà đưa tay theo vẫy chào " Được thôi"
  • ....
  • " Em quen người đấy sao ? Nhất Bác" Cậu thiếu niên lại cất tiếng, cậu ấy tên Vương Nhất Nam 15 tuổi là con trai trưởng của Vương thị.
  • Vương Nhất Bác :" Em mới quen anh ấy".
  • Vương Nhất Bác 5 tuổi hay còn gọi là Vương Kiệt là con trai thứ hai và cũng là con trai út của Vương thị. Cậu vốn sinh ra sức khỏe không được như bao đứa trẻ bình thường khác, sức khỏe yếu lại thêm căn bệnh khó chữa. Nhưng ông trời không thiên vị ai bao giờ, dù ốm đau nhưng cậu lại rất quyết đoán, lãnh đạm và thông minh vượt trội so với những đứa trẻ đồng trang lứa.
  • Vương Nhất Nam:" Khi nãy em lại tức giận nữa phải không?"
  • Vương Nhất Bác :" Vâng...bọn họ lại lấy máu em để xét nghiệm "
  • "...." Vương Nhất Nam im lặng một lúc mới lên tiếng " Em sẽ mau khỏe thôi, sẽ không chịu những thứ như vậy nữa"
  • Khung cảnh bên dưới bệnh viện và những nơi khác quan sắt từ đó về đêm trông rất đẹp. Tiêu Chiến đứng nhìn một lúc, nghe thấy tiếng của thang máy liền vội chạy về phòng, leo thẳng lên giường và đánh một giấc đến hôm sau.
  • Lúc mơ màng tỉnh dậy đã thấy cô y tá hôm qua đã ở trong phòng, cô sắp đưa mũi tiêm truyền nước vào tay anh, liền vội giật mình rụt tay lại.
  • Y tá:" Làm em thức giấc rồi sao"
  • Tiêu Chiến :" Chị...truyền nước cho em sao"
  • Y tá :" Cậu bạn nhỏ sợ kim tiêm sao...sẽ không đau đâu"
  • Tiêu Chiến :" Ai bảo em sợ chứ, nhưng...nếu truyền nước thì em có được ra ngoài chơi không?"
  • Y tá:" Có thể...nhưng sẽ rất vướng víu nên để tối nha...hết hôm nay thì em sẽ không cần truyền nước nữa"
  • " Vậy chị nhẹ tay thôi nha" Tiêu Chiến chìa tay ra trước mặt cô y tá, đôi mắt nhắm chặt không dám nhìn xoay đi chỗ khác .
  • Sau một ngày ở trong phòng bệnh được ba mẹ cho ăn rất nhiều thứ bổ thì về đêm Tiêu Chiến được tự do hơn rất nhiều. Anh lén lút đến nơi hôm qua để tìm gặp cậu bạn nhỏ, tay lại cầm theo chiếc máy chụp ảnh lấy liền mà ba mua cho anh.
  • Vẫn như ngày hôm qua, anh vẫn gặp cậu tại nơi đó, vẫn từ đằng sau lưng cậu tiến đến, khẽ gọi "Tiểu Kiệt"
  • Vương Nhất Bác :" Ca ca ... cuối cùng anh cũng đến "
  • Tiêu Chiến :" Anh đã hứa với em rồi mà, sao lại không đến được"
  • Vương Nhất Bác :" Um...anh mang theo cái gì vậy"
  • Tiêu Chiến đưa máy ảnh ra trước mặt:" Cái này sao... là máy ảnh đấy. Em có muốn chụp hình với anh không ?"
  • Vương Nhất Bác :" Umm...có ạ"
  • "Cười lên nào...Cheers !" Tiêu Chiến nhanh chóng đến bên cạnh Vương Nhất Bác, quỳ 1 chân xuống và giơ máy ảnh ra trước mặt cả hai. Tách một cái, tấm ảnh màu đen trong máy liền chạy ra.
  • Vương Nhất Bác :" Nó hỏng rồi?"
  • " Không phải đâu...em nhìn này" Tiêu Chiến khẽ cười rồi cầm tấm ảnh vẩy nhè nhẹ. Màu trong ảnh dần hiện lên, hình ảnh hai cậu bé kề đầu sát nhau cùng nở một nụ cười thật tươi dần hiện lên rõ ràng.
  • " Woa...chúng ta chung một khung hình rồi"
  • Tiêu Chiến :" Đây...cho em"
  • Vương Nhất Bác :" Thật sao ? Vậy là anh không có ảnh rồi!"
  • Tiêu Chiến :" Anh vẫn còn ảnh gốc trong máy đây"
  • Vương Nhất Bác :" Ca ca...cho anh xem cái này nè"
  • Dứt lời, trong tay Vương Nhất Bác đột hiện lên một bộ bài tây còn mới. Cậu lấy nó ra và bắt đầu xáo bài trong tay lên, xòe bài ra nói "Anh lấy một tấm bất kì mà đừng cho em thấy"
  • " Vậy...anh lấy tấm này" Tiêu Chiến gật đầu, khẽ cười và rút được lá 2 cơ [Ý nghĩa lá 2 cơ: Bạn sẽ gặp nhiều may mắn trong cuộc sống, công việc]
  • Cậu lại xào bài trong tay, để Tiêu Chiến đặt tấm bài vào nơi bất kì rồi đưa bộ bài cho anh " anh xáo lại giúp em"
  • Tiêu Chiến nhận lấy bộ bài, xáo vài lần rồi đưa nó lại cho cậu. Một lúc sau, cậu gõ lên bộ bài vài cái rồi lật lại. Tấm 2 cơ xuất hiện ở mặt dưới cùng của bộ bài. "Tấm này phải không, ca ca"
  • Tiêu Chiến :" Phải đó...em giỏi thật"
  • Vương Nhất Bác :" Em còn biết vài thứ nữa...anh muốn học không, em sẽ chỉ anh một chiêu em tự phát minh"
  • Một lúc sau, Vương Nhất Nam lại đến tìm Vương Nhất Bác" A Kiệt"
  • Tiêu Chiến cuối đầu chào:" Chào anh"
  • " Anh hai....anh xem" Vương Nhất Bác cười rồi đưa tấm ảnh trong tay cho anh hai cậu xem.
  • Vương Nhất Nam thấy được nụ cười hiếm hoi trên mặt Vương Nhất Bác có hơi bất ngờ. Vương Nhất Bác từ khi sinh bệnh thì thay đổi hẳn, nụ cười dần dần cũng không còn xuất hiện trên mặt cậu.
  • Vương Nhất Nam :" Đẹp thật "
  • Vương Nhất Bác :" Là ca ca cho em đấy"
  • " Anh có việc đột xuất nên hẹn gặp lại em nh" Tiêu Chiến nhìn xuống bên dưới, nhận thấy có người đến chăm nên vội tạm biệt rồi chạy về phòng.
  • Vương Nhất Nam :" Cậu nhóc đó...có vẻ em rất thân với cậu ấy nhỉ?"
  • Vương Nhất Bác :" Um...anh ấy rất tốt a"
  • ....
  • Vương Nhất Nam :" Nhất Bác .... bây giờ đến giờ trị liệu rồi"
  • Vương Nhất Bác :" .... em sẽ ngoan ngoãn trị liệu"
  • "...."Vương Nhất Nam bất ngờ lại thêm bất ngờ, trong lòng lại thấy yên tâm đi mấy phần.
  • ..........
  • Lâm quản gia :" Thiếu gia...cậu vừa đi đâu về vậy ?"
  • Tiêu Chiến :" Cháu...cháu chỉ ra ngoài hóng gió một chút, bác đừng nói với ba mẹ cháu nha..."
  • Lâm quản gia :" Nếu như vậy thì bây giờ cậu hãy lên giường ngủ sớm ... ông bà chủ sẽ không biết việc này đâu"
  • Tiêu Chiến :" Vâng...bác ngủ ngon"
14
Chương 2